Pages

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

ĐỐI THOẠI NGẮN VỀ “NHẠY CẢM”



BÙI VĂN BỒNG - Sáng qua, một vị tướng đã nghỉ hưu, đồng đội của tôi, gọi điện mời tôi đi ăn sáng. Chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau, uống cà phê, ăn sáng, hoặc qua thăm nhà  nhau uống trà đàm đạo chuyện đời, chuyện nhà… Ông là người có nhiều chiến công và uy tín, con người trung thực, giản dị, dễ gần, sống rất chỉn chu và nhạy cảm.

Trong câu chuyện, ông nói với tôi:
- Đảng lãnh đạo hiện nay là vấn đề nhạy cảm. Nếu ông có viết cái gì phải cân nhắc chút, cho chín, mới viết.
Tôi hỏi:
- Lâu nay, đọc những bài viết của tôi, có gì đụng đến nhạy cảm, có gì gọi là chưa chín?
- Bài của ông thì khá chuẩn, chín đấy, có phân tích, có lý giải hợp lý, sát thực trạng. Tất nhiên, người ta thường nói: “Thẳng mực Tàu, đau lòng gỗ”. Cái ý thức xây dựng khá rõ. Nhưng một số cộng tác viên gửi bài cho ông nói hơi mạnh, quá thẳng.
- Cộng tác viên viết bài là thể hiện quan điểm, cách thức diễn đạt của họ, tôi tôn trọng họ. Trang mạng là nơi diễn đàn mang tính xã hội rộng rãi. Vậy có nghĩa là đụng đến vấn đề, lĩnh vực và cả phạm vi nhạy cảm?
- Đúng thế. Cho nên, nói đúng, nhưng vấn đề là dung lượng và cách dùng từ đừng tẳng quá, đừng quá gay gắt.
- Nhưng đã nói thẳng, nói thật thì phải gay gắt, phải dùng đúng tên gọi của nó, chắc chán phải đụng chạm người này, kẻ kia. Còn như nói xa nói gần, nói nương nhẹ, đâu còn là câu nói thẳng? Vậy là tự dối lòng mình, thà đừng viết, đừng nói gì, cho qua hết..
- Thì biết vậy, nhưng nhiều vị lãnh đạo không thích.
- Theo ông, họ thích thế nào?
- Họ có thể chấp nhận phê phán, nhưng đừng nói thẳng cánh, đừng gay gắt.
- Ông nói thế cũng giống như bắn chỉ thiên đe dọa thôi, gặp địch trước mặt nhưng bắn đừng có ngắm. Thế thì bắn làm gì? Dân tộc chúng ta lạc hậu kéo dài, chậm tiến so với các nước là ở chỗ đó, tự dối lòng mình, ngại va đụng, không dám nói thẳng nói thật, ai cũng co lại giữ “thế thủ” cho riêng mình. Cái kiểu nói cạnh khóe, móc máy quen rồi, “nói đây chết cây Hà Nội” cũng là cái trò né tránh, tưởng như thế là thông minh!
- Ta khác, địch khác. Đánh giặc ngoài mặt trận thì trận tuyến rõ ràng.
- Nhưng đây cũng là trận tuyến rõ ràng. Giữa chân lý và phi lý, tốt và xấu, phải và trái, công bằng và bất công, lừa dối, và trung thực, gian tham và chí công. Những kẻ như thế, nhìn nhận và gọi cho đúng tên: Họ chính là đối tượng thù địch của nhân dân, là kẻ phá nát uy tín Đảng cầm quyền, là bọn sống theo tư bản, bóc lột dân nghèo, khui rỗng cả ngân khố quốc gia để làm giàu, nhưng vẫn vỗ ngực là “đại diện những người ưu tú nhất của giai cấp vô sản”.  Họ “ăn” mồ hôi nước mắt của người lao động. Ngắm cho trúng họ, xác định rõ mục tiêu, bắn là phải lắm.
- Nhưng tôi thấy trong các cuộc họp họ phát biểu rất hay, đúng bài bản, đúng nghị quyết, chẳng qua khi làm vì lý do gì đó mà bị trật thôi.
- Ông  cho rằng họ vẫn là nhà cách mạng chân chính à? Họ vẫn vì dân vì nước, họ vẫn trung thành với lý tưởng cộng sản?
- Theo như họ nói thì đúng là như thế!
- Đừng, đừng “theo như họ nói”, đừng nghe họ phát biểu bu lu ba loa trên bục, hãy xem việc họ làm, nhìn vào bản chất qua hành động, lối sống, tác phong, động cơ vào Đảng và chui sâu leo cao trên chính trường của họ – Thấy nét mặt vị tướng có vẻ đồng cảm, tôi nói tiếp - Họ hô hào bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ, theo ông thì lời hô hào của họ có chính đáng không?
- Hứ, điều đó thì quá rõ. Nếu quan tâm đến bảo vệ Đảng thì họ đã không tiêu cực, tham nhũng, suy thoái, biến chất. Chính họ mới làm mất uy tín Đảng, gây ra nguy cơ tồn vong chế độ, còn hô ai đi bảo vệ?
- Họ bảo vệ chính những dinh cơ, biệt thự, trang trại và khối tiền vàng gửi trong ngân hàng, chứ bảo vệ ai?
- Đúng thế!
- Nghĩa là họ không đáng tin nữa?
- Đúng thế, tin làm sao được khi họ khoác áo cộng sản mà lại đi ngược lại quyền lợi của dân, của nước. Họ hô hào dân chủ, nhưng phản dân, hại nước. Tôi có viết bài thẳng thắn phê bình họ, tất nhiên họ có “phản pháo”. Họ phải bằng mọi gía bảo vệ cho kỳ được quyền lực và quyền lợi mà họ đã chiếm được về tay mình. Có quyền lực mới sinh ra quyền lợi. Trên trận địa năm xưa cũng vậy, ta bắn địch, địch bắn lại. Tuy nhiên, không vì thế mà nương nhẹ, mà bắn chỉ thiên, phải uốn lời chon câu nói lòng vòng, nói xa nói gần. Lâu nay ta đã làm thế, chẳng ăn nhằm gì. Nay phải mạnh dạn nói thẳng nói thật, nói trắng ra, như công bố sách trắng. Thế còn chưa ăn nhằm gì với cái lũ làm lãnh đạo mà suy thoái, biến chất, tham nhũng đến mức trơ lỳ cả mặt.
- Vậy, tôi cũng chịu với bản lĩnh, chí khí và cách lập luận của ông – vị tướng nhíu mày suy nghĩ, rồi gật đầu, nói tiếp – Kể cũng lạ, cũng một đảng lãnh đạo mà thật là bất công. Ngày xưa, chỉ có vài mẫu ruộng mà quy địa chủ đem bắn; chỉ có cái cửa hàng hoặc cái xí nghiệp cỏn con mà quy là tư sản, đánh cho chí chết. Mà tiền của họ làm ra, bươn chải trên thương trường, đâu sẵn ăn cướp, ăn cắp của ai?  Nay chiếm dụng của dân của nước cả mấy trăm nghìn đô. làm thiệt hại cả triệu tỉ, nhưng vẫn nhơn nhơn nói cười, giữ ghế. Tiên sư chúng nó…
- Tính tiền !
- Ấy, ông để tôi trả. Tôi mời ông mà. Hôm sau rảnh rang ta lại làm cuộc “đối thoại đồng đội” nhé!…
Nguồn Blog BVB

Không có nhận xét nào: